Có lẽ nào mưa vội về đến thế.
Đêm chưa tàn, nắng chưa đổ bên song.
Mưa lặng rơi, phố, nước đọng thành giòng.
Để mắt ta nối vào sông loang loáng.
Để ánh đèn làm cánh buồm thấp thoáng.
Nhẹ nhàng trôi chở hồn đến bến mơ.
Ở nơi nào sương khói giăng lững lờ.
Chợt tim ta thẫn thờ khơi mạch nhớ.
Hồn ta vương trên một vùng cây cỏ.
Cuộn sâu vào tầng lá biếc suy tư.
Gió buồn chi, sao ngân khúc tạ từ.
Rung cánh lá cho hồn không tròn mộng.
Người đã đến, ôi người là biển rộng.
Tỏ tình bằng ngàn đợt sóng miên man.
Bờ cát tôi nhận lấy cánh rong vàng.
Để cùng người vào thiên đàng tình ái.
Biển cuốn tôi, biển cuốn tôi đi mãi.
Cùng sóng người chấp nhận kiếp lênh đênh.
Phận cát tôi trong lòng biển mông mênh.
Sẽ ngủ yên trong nhịp tình sóng vỗ.
Biển và cát có kết tình muôn thuở?
Có đôi khi tôi tự hỏi riêng mình.
Chợt khi nào biển im sóng lặng thinh.
Thì bãi ghềnh vắng bóng hình của cát...!
(Sưu tầm).
Đêm chưa tàn, nắng chưa đổ bên song.
Mưa lặng rơi, phố, nước đọng thành giòng.
Để mắt ta nối vào sông loang loáng.
Để ánh đèn làm cánh buồm thấp thoáng.
Nhẹ nhàng trôi chở hồn đến bến mơ.
Ở nơi nào sương khói giăng lững lờ.
Chợt tim ta thẫn thờ khơi mạch nhớ.
Hồn ta vương trên một vùng cây cỏ.
Cuộn sâu vào tầng lá biếc suy tư.
Gió buồn chi, sao ngân khúc tạ từ.
Rung cánh lá cho hồn không tròn mộng.
Người đã đến, ôi người là biển rộng.
Tỏ tình bằng ngàn đợt sóng miên man.
Bờ cát tôi nhận lấy cánh rong vàng.
Để cùng người vào thiên đàng tình ái.
Biển cuốn tôi, biển cuốn tôi đi mãi.
Cùng sóng người chấp nhận kiếp lênh đênh.
Phận cát tôi trong lòng biển mông mênh.
Sẽ ngủ yên trong nhịp tình sóng vỗ.
Biển và cát có kết tình muôn thuở?
Có đôi khi tôi tự hỏi riêng mình.
Chợt khi nào biển im sóng lặng thinh.
Thì bãi ghềnh vắng bóng hình của cát...!
(Sưu tầm).