Tác giả: Hiệu Minh
Copyright (C) – Nguồn “Blog Hiệu Minh”
Từ tuần này cho đến đầu tháng 9, chủ blog không đi metro nên không có tin vỉa hè “đâm chém, giết, hiếp” trên báo Express của Washington Post. Bạn đọc thông cảm. Khi nào đi metro thì sẽ nhiều tin hay hơn.
Biển Đông và những cơn gió lạ
Câu chuyện nước Mỹ bắt đầu là tin về tầu khu trục USS John S. McCain vào thăm Đà Nẵng, trong khi tầu sân bay USS Washington thả neo ngoài vịnh Bắc Bộ. Tầu McCain mang tên của người ông nội và bố của Thượng nghị sỹ John McCain. Tầu sân bay kiểu USS này từng là nơi cất cánh cho máy bay Mỹ đi đánh phá miền Bắc.
USS John S McCain tại Đà Nẵng. Ảnh: Nhất Đình[/I]
Ngày 26-10-1967, khi một số dân quân Hà Nội, chân đất áo nâu lôi lên một phi công Mỹ từ hồ Trúc Bạch, mà không biết rằng, họ có trong tay John McCain, con trai của dòng họ McCain, bố làm đô đốc hải quân, tướng 4 sao và ông nội cũng là tướng 4 sao.
Viên phi công ấy vào trong nhà tù Hỏa Lò, bóc lịch hơn năm năm, để suy ngẫm về cuộc chiến tranh.
McCain bị rất nhiều tai nạn liên quan đến máy bay. Có lần bay tập ở Texas thì máy bay cháy, phải nhẩy dù. Rồi lần khác sỹ diện, bay thấp quá, suýt va vào dây điện ở Tây Ban Nha. Rồi tại Norfolk (Viginia) máy bay chết máy và phải nhẩy dù.
Có lần trên hàng không mẫu hạm Forrestal (29-7-1967) hoạt động trong biển Đông, các phi cơ đang chuẩn bị mở đợt tấn công vào Bắc Việt thì một hỏa tiển Zuni từ một phi cơ F-4 Phantom bất chợt khai hỏa băng ngang qua sàn tàu. Đạn hỏa tiển bắn trúng chiếc A-4E Skyhawk của ông khi chuẩn bị cất cánh, làm chiếc này cháy.
McCain thoát hiểm một cách kỳ lạ, vì tai nạn ấy giết chết 132 thủy thủ, làm bị thương 62 người khác, phá hủy ít nhất 20 phi cơ, và mất đến 24 giờ để dập tắt ngọn lửa.
Sau đó, McCain nói với New York Times rằng “Thật là một điều khó nói. Nhưng giờ đây tôi đã chứng kiến được bom và napalm đã gây thiệt hại thế nào cho những người trên tàu của chúng tôi. Tôi không chắc rằng tôi có còn muốn thả bất cứ thứ nào như thế nữa không xuống Bắc Việt.”
John McCain bị bắt tại hồ Trúc Bạch 1967
Tuy vậy McCain vẫn bay vào Hà Nội để ném bom và bị tên lửa Bắc Việt bắn cháy, bố ta nhảy dù. Máu giang hồ của anh chàng này hết từ đó. Bị gẫy tay và ngồi bóc lịch gần 6 năm trong “Hilton Hỏa Lò”, McCain cũng hiểu thêm mặt trái của cuộc chiến tranh.
Có lẽ vì thế mà khi nghe tin tầu khu trục mang tên dòng họ cập cảng Đà Nẵng, Thượng Nghị sỹ này nói “Chuyến thăm của khu trục hạm USS John McCain tới Việt Nam là một sự kiện mang tính lịch sử và đầy hy vọng”. “Việt Nam đang trở thành một trong các đối tác quan trọng và hứa hẹn nhất của nước Mỹ tại khu vực châu Á-Thái Bình Dương.”
Để coi cựu thù thành đối tác quan trọng và hứa hẹn, cả hai nước đã trải qua một quãng đường khá dài bằng máu và nước mắt. Từ ba đến năm triệu người Việt bị chết và 58.000 lính Mỹ tử trận, và kể cả McCain với hai tay bị tật sau cú nhẩy dù xuống hồ, hiện không thể giơ tay lên cao.
Đương nhiên cuộc viếng thăm nhân kỷ niệm 15 năm quan hệ bình thường Mỹ-Việt không phải chỉ là ngoại giao thông thường. Tầu McCain mang tên cha và phát biểu của McCain con xảy ra vào thời điểm này không phải là ngẫu nhiên.
Sóng biển Đông đang lớn dần lên. Người phương Bắc đang lấn tới. Hoa Kỳ thấy bị chạm nọc nên gửi các loại USS đến đây. Nước lớn ngoại giao pháo hạm, nước bé đu dây, dù biết khá nguy hiểm.
Nhiều tờ báo tại Mỹ đã khen Việt Nam rất khôn ngoan khi lấy Mỹ làm đối trọng với Trung Quốc trong tranh chấp biển Đông. Ngoại giao VN có vẻ mang lại hiệu quả, ít nhất là tín hiệu mạnh gửi cho nhiều radar đang làm nhiễu ở vùng lãnh hải luôn sôi sục và nóng bỏng này.
Người Trung Quốc không vui.
Người Trung Quốc không vui và khó bỏ qua chuyện này. Tướng Dương Di, đô đốc hải quân của Trung Quốc, nói Việt Nam “đang chơi trò chơi nguy hiểm là kích động hai cường quốc đối đầu nhau nhằm hưởng lợi. Việt Nam là nước đang có tranh chấp lãnh thổ rất gai góc với Trung Quốc tại Biển Đông”.
Quân đội Trung Quốc tập trận
Rồi ông cảnh báo “Việt Nam muốn dùng quyền lực của Mỹ để đối trọng với Trung Quốc. Thế nhưng nói cho cùng thì (Việt Nam) sẽ chỉ là quân tốt thí trong ván cờ của Mỹ.” Và ông “sợ rằng Việt Nam trong tương lai sẽ phải hối tiếc về việc này”.
Rồi “ý định của Hoa Kỳ thật đã rõ ràng: khuấy động tâm lý chống Trung Quốc tại các nước trong khu vực”. Họ dọa Việt Nam đừng đi theo Mỹ mà thiệt hại về kinh tế. Chưa thấy báo VN ta dọa ai, mà toàn đưa tin cải chính.
Trung Quốc đang phát triển tên lửa có thể phá tan tầu sân bay như USS Washington. Rồi họ bàn về hàng xóm 16 chữ “vàng” có nguy cơ đổi mầu “khè” nếu không cẩn thận với biển Đông. Tại Trung Quốc có ý kiến cho rằng nước này cần nhìn lại mình khiêm tốn hơn.
Ông Diệp Hải Lâm, chuyên gia quan hệ quốc tế tại Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Trung Quốc cảnh báo về hiện tượng ông cho là Trung Quốc “nhận thức sai về chính mình”:”Trung Quốc đang hiểu sai thế giới, và quan trọng hơn là hiểu sai chính mình. Việc hiểu sai này có lý do từ thái độ hết sức kiêu ngạo của Trung Quốc ngày nay. Thói kiêu ngạo này có gốc rễ trong nhận thức của chúng ta về mình, rằng chúng ta là ‘có một không hai’ sau 30 năm khai phóng, phát triển mạnh mẽ. Một cách vô thức, người Trung Quốc chúng ta đã biến sự tự tin vào tăng trưởng kinh tế thành sự tự lừa dối mù quáng.”
Gió từ biển Đông đang báo hiệu những đợt sóng ngầm. Dưới đáy đại dương, các tầu ngầm đang đi lại, dạo chơi thôi, cố nghe xem lính thủy phía bên kia đi toilet có giật nước hay không.
Chả là thời Liên Xô khoe tầu ngầm đi không tiếng động, không để lại dấu vết, nhưng ra đa Mỹ bắt được cả tiếng giật nước ào ào của lính Nga trong nhà vệ sinh sau khi giải quyết nỗi buồn.
Nếu các bên không kiềm chế thì thế hệ sau của John McCain lại lên máy bay từ tầu sân bay USS ở vịnh Bắc Bộ. Và lần này thì không có chuyện nhảy dù vào hồ Trúc Bạch. Một phần hai tay đã bị tê cứng do di chứng chiến tranh Việt Nam nên John McCain không thể giơ quá đầu.
VN – lấy tiền tham nhũng trả nợ quốc gia?
Tin vui rất nức lòng. Việt Nam đã trả hết nợ cho Bulgaria. Hai nước đạt được thỏa thuận trong chuyến thăm của Phó Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Sinh Hùng tới thủ đô Sofia. Khoản nợ 600.000 đôla Mỹ đã được xóa cho Việt Nam để đổi lại việc Bulgaria nhận số tiền mặt còn lại là 725.000 đôla Mỹ.
Hơn 700 ngàn đô la Mỹ với một quốc gia sẵn sàng chi 56 tỷ đô la cho đường cao tốc thì đáng gì đưa lên mặt báo. Khoản này không bằng mấy cái phong bì của ông Huỳnh Ngọc Sỹ nhận hối lộ trong vụ PCI.
Sau hai năm tìm chứng cứ vất vả, dịch đống tài liệu tốn tiền tỷ, người ta mới buộc tội ông này đã nhận 262.000 đôla, thấp hơn nhiều con số 820.000 đôla báo chí từng đưa ra hồi trước. Vụ nhỏ cũng đủ trả món nợ Bulgaria.
Cứ hỏi ta thiếu vốn, tiền biến đi đâu ư. Ở đó chứ còn ở đâu. Lôi ra ánh sáng vài vụ tham nhũng là đủ trả nợ quốc gia mấy chục tỷ đô la.
Nhân cố thảo Châu
Thật vui khi nghe tin Giáo sư Ngô Bảo Châu được đề nghị trả lương giáo sư đặc biệt 5.5 triệu/tháng (300$) và một villa ở đảo Tuần Châu (Hạ Long) sẵn sàng đón nhà toán học sắp được giải Fields về nước làm việc.
Đích thân PTT Nguyễn Thiện Nhân “tam cố thảo lư” mời giáo sư về nước làm việc như Lưu Bị tới nhà Khổng Minh cách đây 2000 năm. Có bạn gọi đùa là “Nhân cố thảo Châu” ở thế kỷ 21.
Thật lạ, tên giáo sư lại trùng với đảo Tuần Châu, nơi đang có cuộc thi hoa hậu của báo Tiền Phong. Một liên tưởng kỳ lạ.
Các thí sinh dự thi hoa hậu báo TP tại Tuần Châu
Người có nhã ý tặng villa cho giáo sư Châu đoán rằng, ngoài những công thức toán thú vị mà chỉ có dân toán mới thấy được, thì giáo sư cũng cần nhìn các chân dài, ngực nõn nà, mông nở, eo thon, bướm lồ lộ dưới áo tắm mỏng, vừa nhìn vừa tưởng tượng xem “cái tỉnh tình tinh thế nào”, liệu “nó có như mình, nó cũng có râu” hay không.
Điều này cũng thú vị và tò mò không kém so với bổ đề cơ bản Langlands mà nhờ nó giáo sư có thể được giải Fields, tương đương với giải Nobel của toán học.
Tin đồn rằng, Alfred Nobel bị người vợ phản bội. Bà ta đi theo nhà toán học nào đó, nên Nobel căm hận, di chúc để lại hàng triệu đô la cho y học, vật lý, kinh tế hay văn học mà không có khoản nào dành cho toán học.
Có thể Nobel cho rằng, giống như paradox (nghịch lý) giữa toán, tiền, tình và chính trị, làm toán thì đừng ngoại tình, và ngoại tình thì đừng làm toán. Điều đó đúng với cả hai món tiền và chính trị.
Villa Tuần Châu nghĩa lý gì với ứng viên giải Fields. Nếu nhà toán học thực thụ đang nghĩ về phương trình bậc hai hay tính tích phân thì còn ai để tâm đến những bộ ngực hở hang và nụ cười chào mời của các hoa hậu. Lựa chọn hết sức sai lầm chăng? Chả lẽ đưa Châu về đi Tuần ở đảo?
Nói vui thế thôi, giáo sư Châu về nước phục vụ là tuyệt vời. Mong người trí thức thông minh nhất nhì nước Việt hãy đóng góp nhiều cho nền toán học nước nhà, giúp tìm ra giải pháp giao thông tối ưu cho Hà Nội, Sài Gòn không bị kẹt xe. Hoặc đưa ra mô hình kinh tế thị trường có định hướng XHCN một cách thành công. Và bao bài toán nan giải của đất nước đang muốn bơi ra biển lớn.
Có thể bài toán ngoài đời phức tạp hơn nhiều so với những công thức vô hồn trong sách vở. Nhưng với tài năng kiệt xuất toán học của mình, giáo sư Châu sẽ có đóng góp lớn cho quốc gia đang thiếu chất xám trầm trọng.
Nếu ông thất bại thì cũng là một bài học cho thế hệ sau, rằng, hệ thống đang có vấn đề thì công thức từ Đại học Paris hay Chicago, dù có hay đến mấy, đưa phần epsilon vào đó cũng chỉ làm phương trình vô nghiệm.
Và khi đó thì giáo sư Châu thành người đi tuần đảo Hạ Long cũng chẳng sao.
Mục điểm tin dừng ở đây. Xin tái ngộ lần sau.
Hiệu Minh. 13-08-2010. Friday 13 -bad day.
PS. Viết vui nha, xin Gs Châu đừng giận. Nghe danh ông đã lâu nhưng chưa bao giờ được gặp. Lần trước suýt đi với bạn Hoàng , WB Việt Nam, xuống thăm trước khi Gs đi Chicago.
Copyright (C) – Nguồn “Blog Hiệu Minh”
Từ tuần này cho đến đầu tháng 9, chủ blog không đi metro nên không có tin vỉa hè “đâm chém, giết, hiếp” trên báo Express của Washington Post. Bạn đọc thông cảm. Khi nào đi metro thì sẽ nhiều tin hay hơn.
Biển Đông và những cơn gió lạ
Câu chuyện nước Mỹ bắt đầu là tin về tầu khu trục USS John S. McCain vào thăm Đà Nẵng, trong khi tầu sân bay USS Washington thả neo ngoài vịnh Bắc Bộ. Tầu McCain mang tên của người ông nội và bố của Thượng nghị sỹ John McCain. Tầu sân bay kiểu USS này từng là nơi cất cánh cho máy bay Mỹ đi đánh phá miền Bắc.

USS John S McCain tại Đà Nẵng. Ảnh: Nhất Đình[/I]
Ngày 26-10-1967, khi một số dân quân Hà Nội, chân đất áo nâu lôi lên một phi công Mỹ từ hồ Trúc Bạch, mà không biết rằng, họ có trong tay John McCain, con trai của dòng họ McCain, bố làm đô đốc hải quân, tướng 4 sao và ông nội cũng là tướng 4 sao.
Viên phi công ấy vào trong nhà tù Hỏa Lò, bóc lịch hơn năm năm, để suy ngẫm về cuộc chiến tranh.
McCain bị rất nhiều tai nạn liên quan đến máy bay. Có lần bay tập ở Texas thì máy bay cháy, phải nhẩy dù. Rồi lần khác sỹ diện, bay thấp quá, suýt va vào dây điện ở Tây Ban Nha. Rồi tại Norfolk (Viginia) máy bay chết máy và phải nhẩy dù.
Có lần trên hàng không mẫu hạm Forrestal (29-7-1967) hoạt động trong biển Đông, các phi cơ đang chuẩn bị mở đợt tấn công vào Bắc Việt thì một hỏa tiển Zuni từ một phi cơ F-4 Phantom bất chợt khai hỏa băng ngang qua sàn tàu. Đạn hỏa tiển bắn trúng chiếc A-4E Skyhawk của ông khi chuẩn bị cất cánh, làm chiếc này cháy.
McCain thoát hiểm một cách kỳ lạ, vì tai nạn ấy giết chết 132 thủy thủ, làm bị thương 62 người khác, phá hủy ít nhất 20 phi cơ, và mất đến 24 giờ để dập tắt ngọn lửa.
Sau đó, McCain nói với New York Times rằng “Thật là một điều khó nói. Nhưng giờ đây tôi đã chứng kiến được bom và napalm đã gây thiệt hại thế nào cho những người trên tàu của chúng tôi. Tôi không chắc rằng tôi có còn muốn thả bất cứ thứ nào như thế nữa không xuống Bắc Việt.”

John McCain bị bắt tại hồ Trúc Bạch 1967
Tuy vậy McCain vẫn bay vào Hà Nội để ném bom và bị tên lửa Bắc Việt bắn cháy, bố ta nhảy dù. Máu giang hồ của anh chàng này hết từ đó. Bị gẫy tay và ngồi bóc lịch gần 6 năm trong “Hilton Hỏa Lò”, McCain cũng hiểu thêm mặt trái của cuộc chiến tranh.
Có lẽ vì thế mà khi nghe tin tầu khu trục mang tên dòng họ cập cảng Đà Nẵng, Thượng Nghị sỹ này nói “Chuyến thăm của khu trục hạm USS John McCain tới Việt Nam là một sự kiện mang tính lịch sử và đầy hy vọng”. “Việt Nam đang trở thành một trong các đối tác quan trọng và hứa hẹn nhất của nước Mỹ tại khu vực châu Á-Thái Bình Dương.”
Để coi cựu thù thành đối tác quan trọng và hứa hẹn, cả hai nước đã trải qua một quãng đường khá dài bằng máu và nước mắt. Từ ba đến năm triệu người Việt bị chết và 58.000 lính Mỹ tử trận, và kể cả McCain với hai tay bị tật sau cú nhẩy dù xuống hồ, hiện không thể giơ tay lên cao.
Đương nhiên cuộc viếng thăm nhân kỷ niệm 15 năm quan hệ bình thường Mỹ-Việt không phải chỉ là ngoại giao thông thường. Tầu McCain mang tên cha và phát biểu của McCain con xảy ra vào thời điểm này không phải là ngẫu nhiên.
Sóng biển Đông đang lớn dần lên. Người phương Bắc đang lấn tới. Hoa Kỳ thấy bị chạm nọc nên gửi các loại USS đến đây. Nước lớn ngoại giao pháo hạm, nước bé đu dây, dù biết khá nguy hiểm.
Nhiều tờ báo tại Mỹ đã khen Việt Nam rất khôn ngoan khi lấy Mỹ làm đối trọng với Trung Quốc trong tranh chấp biển Đông. Ngoại giao VN có vẻ mang lại hiệu quả, ít nhất là tín hiệu mạnh gửi cho nhiều radar đang làm nhiễu ở vùng lãnh hải luôn sôi sục và nóng bỏng này.
Người Trung Quốc không vui.
Người Trung Quốc không vui và khó bỏ qua chuyện này. Tướng Dương Di, đô đốc hải quân của Trung Quốc, nói Việt Nam “đang chơi trò chơi nguy hiểm là kích động hai cường quốc đối đầu nhau nhằm hưởng lợi. Việt Nam là nước đang có tranh chấp lãnh thổ rất gai góc với Trung Quốc tại Biển Đông”.

Quân đội Trung Quốc tập trận
Rồi ông cảnh báo “Việt Nam muốn dùng quyền lực của Mỹ để đối trọng với Trung Quốc. Thế nhưng nói cho cùng thì (Việt Nam) sẽ chỉ là quân tốt thí trong ván cờ của Mỹ.” Và ông “sợ rằng Việt Nam trong tương lai sẽ phải hối tiếc về việc này”.
Rồi “ý định của Hoa Kỳ thật đã rõ ràng: khuấy động tâm lý chống Trung Quốc tại các nước trong khu vực”. Họ dọa Việt Nam đừng đi theo Mỹ mà thiệt hại về kinh tế. Chưa thấy báo VN ta dọa ai, mà toàn đưa tin cải chính.
Trung Quốc đang phát triển tên lửa có thể phá tan tầu sân bay như USS Washington. Rồi họ bàn về hàng xóm 16 chữ “vàng” có nguy cơ đổi mầu “khè” nếu không cẩn thận với biển Đông. Tại Trung Quốc có ý kiến cho rằng nước này cần nhìn lại mình khiêm tốn hơn.
Ông Diệp Hải Lâm, chuyên gia quan hệ quốc tế tại Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Trung Quốc cảnh báo về hiện tượng ông cho là Trung Quốc “nhận thức sai về chính mình”:”Trung Quốc đang hiểu sai thế giới, và quan trọng hơn là hiểu sai chính mình. Việc hiểu sai này có lý do từ thái độ hết sức kiêu ngạo của Trung Quốc ngày nay. Thói kiêu ngạo này có gốc rễ trong nhận thức của chúng ta về mình, rằng chúng ta là ‘có một không hai’ sau 30 năm khai phóng, phát triển mạnh mẽ. Một cách vô thức, người Trung Quốc chúng ta đã biến sự tự tin vào tăng trưởng kinh tế thành sự tự lừa dối mù quáng.”
Gió từ biển Đông đang báo hiệu những đợt sóng ngầm. Dưới đáy đại dương, các tầu ngầm đang đi lại, dạo chơi thôi, cố nghe xem lính thủy phía bên kia đi toilet có giật nước hay không.
Chả là thời Liên Xô khoe tầu ngầm đi không tiếng động, không để lại dấu vết, nhưng ra đa Mỹ bắt được cả tiếng giật nước ào ào của lính Nga trong nhà vệ sinh sau khi giải quyết nỗi buồn.
Nếu các bên không kiềm chế thì thế hệ sau của John McCain lại lên máy bay từ tầu sân bay USS ở vịnh Bắc Bộ. Và lần này thì không có chuyện nhảy dù vào hồ Trúc Bạch. Một phần hai tay đã bị tê cứng do di chứng chiến tranh Việt Nam nên John McCain không thể giơ quá đầu.
VN – lấy tiền tham nhũng trả nợ quốc gia?
Tin vui rất nức lòng. Việt Nam đã trả hết nợ cho Bulgaria. Hai nước đạt được thỏa thuận trong chuyến thăm của Phó Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Sinh Hùng tới thủ đô Sofia. Khoản nợ 600.000 đôla Mỹ đã được xóa cho Việt Nam để đổi lại việc Bulgaria nhận số tiền mặt còn lại là 725.000 đôla Mỹ.
Hơn 700 ngàn đô la Mỹ với một quốc gia sẵn sàng chi 56 tỷ đô la cho đường cao tốc thì đáng gì đưa lên mặt báo. Khoản này không bằng mấy cái phong bì của ông Huỳnh Ngọc Sỹ nhận hối lộ trong vụ PCI.
Sau hai năm tìm chứng cứ vất vả, dịch đống tài liệu tốn tiền tỷ, người ta mới buộc tội ông này đã nhận 262.000 đôla, thấp hơn nhiều con số 820.000 đôla báo chí từng đưa ra hồi trước. Vụ nhỏ cũng đủ trả món nợ Bulgaria.
Cứ hỏi ta thiếu vốn, tiền biến đi đâu ư. Ở đó chứ còn ở đâu. Lôi ra ánh sáng vài vụ tham nhũng là đủ trả nợ quốc gia mấy chục tỷ đô la.
Nhân cố thảo Châu
Thật vui khi nghe tin Giáo sư Ngô Bảo Châu được đề nghị trả lương giáo sư đặc biệt 5.5 triệu/tháng (300$) và một villa ở đảo Tuần Châu (Hạ Long) sẵn sàng đón nhà toán học sắp được giải Fields về nước làm việc.
Đích thân PTT Nguyễn Thiện Nhân “tam cố thảo lư” mời giáo sư về nước làm việc như Lưu Bị tới nhà Khổng Minh cách đây 2000 năm. Có bạn gọi đùa là “Nhân cố thảo Châu” ở thế kỷ 21.
Thật lạ, tên giáo sư lại trùng với đảo Tuần Châu, nơi đang có cuộc thi hoa hậu của báo Tiền Phong. Một liên tưởng kỳ lạ.

Các thí sinh dự thi hoa hậu báo TP tại Tuần Châu
Người có nhã ý tặng villa cho giáo sư Châu đoán rằng, ngoài những công thức toán thú vị mà chỉ có dân toán mới thấy được, thì giáo sư cũng cần nhìn các chân dài, ngực nõn nà, mông nở, eo thon, bướm lồ lộ dưới áo tắm mỏng, vừa nhìn vừa tưởng tượng xem “cái tỉnh tình tinh thế nào”, liệu “nó có như mình, nó cũng có râu” hay không.
Điều này cũng thú vị và tò mò không kém so với bổ đề cơ bản Langlands mà nhờ nó giáo sư có thể được giải Fields, tương đương với giải Nobel của toán học.
Tin đồn rằng, Alfred Nobel bị người vợ phản bội. Bà ta đi theo nhà toán học nào đó, nên Nobel căm hận, di chúc để lại hàng triệu đô la cho y học, vật lý, kinh tế hay văn học mà không có khoản nào dành cho toán học.
Có thể Nobel cho rằng, giống như paradox (nghịch lý) giữa toán, tiền, tình và chính trị, làm toán thì đừng ngoại tình, và ngoại tình thì đừng làm toán. Điều đó đúng với cả hai món tiền và chính trị.
Villa Tuần Châu nghĩa lý gì với ứng viên giải Fields. Nếu nhà toán học thực thụ đang nghĩ về phương trình bậc hai hay tính tích phân thì còn ai để tâm đến những bộ ngực hở hang và nụ cười chào mời của các hoa hậu. Lựa chọn hết sức sai lầm chăng? Chả lẽ đưa Châu về đi Tuần ở đảo?
Nói vui thế thôi, giáo sư Châu về nước phục vụ là tuyệt vời. Mong người trí thức thông minh nhất nhì nước Việt hãy đóng góp nhiều cho nền toán học nước nhà, giúp tìm ra giải pháp giao thông tối ưu cho Hà Nội, Sài Gòn không bị kẹt xe. Hoặc đưa ra mô hình kinh tế thị trường có định hướng XHCN một cách thành công. Và bao bài toán nan giải của đất nước đang muốn bơi ra biển lớn.
Có thể bài toán ngoài đời phức tạp hơn nhiều so với những công thức vô hồn trong sách vở. Nhưng với tài năng kiệt xuất toán học của mình, giáo sư Châu sẽ có đóng góp lớn cho quốc gia đang thiếu chất xám trầm trọng.
Nếu ông thất bại thì cũng là một bài học cho thế hệ sau, rằng, hệ thống đang có vấn đề thì công thức từ Đại học Paris hay Chicago, dù có hay đến mấy, đưa phần epsilon vào đó cũng chỉ làm phương trình vô nghiệm.
Và khi đó thì giáo sư Châu thành người đi tuần đảo Hạ Long cũng chẳng sao.
Mục điểm tin dừng ở đây. Xin tái ngộ lần sau.
Hiệu Minh. 13-08-2010. Friday 13 -bad day.
PS. Viết vui nha, xin Gs Châu đừng giận. Nghe danh ông đã lâu nhưng chưa bao giờ được gặp. Lần trước suýt đi với bạn Hoàng , WB Việt Nam, xuống thăm trước khi Gs đi Chicago.